Chuyến xe lạc - Nguyễn Ngọc Thạch ~ Lương Vũ Minh Thy
Chuyến xe lạc
Truyện ngắn: J&J
(Jade & Joey)
-
Từ giây phút này, chúng ta dừng trò chơi tình yêu lại. Không cần lý do. Còn nếu
anh vẫn muốn biết nguyên nhân, em sẽ nói thế này, em không còn là một con ngốc
nữa.
Joey
nói vội vàng rồi quay lưng lại, bước thật nhanh để tránh ánh mắt ngạc nhiên của
người mới vài phút trước đây còn là người yêu của mình. Hoang phí thời gian thế
là đủ. Joey tự nhủ. Cái thứ tình yêu phù phiếm và điên cuồng.
Joey
cười. Thế nào nhỉ? Buồn, dĩ nhiên khi người ta chia tay một mối tình, người ta
sẽ buồn. Thậm chí có người vật vã, có người đòi sống đòi chết để thể hiện rằng
nỗi đau ta đang mang lớn đến nhường nào. Nhưng Joey buồn vì một lẽ khác. Vì,
Joey không hề buồn.
***
Càng
về khuya, khí trời càng lạnh. Jade vẫn độc một chiếc áo thun cộc tay, sặc sỡ
như mọi ngày Jade vẫn đội nắng, đội mưa đi khắp các nẻo đường. Với Jade, những
con đường ở cái đất Sài Gòn này không còn xa lạ gì. Jade lướt trên chúng hằng
ngày, như thể cuộc sống của Jade phụ thuộc hoàn toàn vào bọn chúng nó. Cũng phải!
Jade phải phụ thuộc vào tất cả bọn chúng nó! Vậy mà hôm nay, Jade bỗng ghét bọn
chúng nó kinh khủng! Bọn chúng nó - một lũ vô tri, thích ôm đồm luôn cả việc dẫn
dắt, đẩy đưa của người khác! Chính bọn chúng nó đã dẫn Jade đi sai - Jade bị lạc!
Đứng trước cửa studio, 10 phút, 20 phút, 30 phút… Nhìn con đường vắng tanh.
Jade không biết mình phải đi về đâu, rẻ trái hay rẻ phải! Dù cho Jade có đi đường
nào đi nữa, Jade cũng sẽ bị kẹt với mớ cảm xúc nhàu nhĩ đang lu mờ lý trí! Một
vài chiếc xe lướt qua, một cái bến xe dù tạm bợ, một vài người nằm ngủ chờ xe…
Tự nhiên, Jade thấy tủi thân! Tự nhiên, Jade thấy uất ức!
***
Ngay
khi còn yêu nhau, Joey đã từng vẽ ra một cái viễn cảnh cho ngày chia tay. Nghe
thật bi quan, nhưng Joey luôn biết sẽ có một ngày mình phải rời xa người đang
yêu. Thứ linh cảm đàn bà thật đáng sợ. Joey sẽ đau, sẽ có nước mắt chảy, sẽ phải
thu mình khép kín trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng…
Chỉ đơn giản là những thứ ấy đã không hề xảy ra. Cảm giác duy nhất Joey có lúc
này giống như thể tâm hồn mình được thả ra khỏi cái lồng sắt chật chội, ngột ngạt
bởi biết bao hờn ghen, nghi ngờ.
Trầy
trà trầy trật. Joey và người yêu như 1 đôi đũa lệch, 1 chiếc làm bằng nhựa
trơn, 1 chiếc làm bằng inox. Gắp thế nào cũng không gắp được sợi dây tình yêu
lên. Joey là chiếc đũa bằng inox. Sáng bóng và lạnh tanh. Không thể bẻ cong chứ
đừng nói chi bẻ gãy.
Cứng
và lạnh đến cái mức, Joey cười khẩy khi thấy người yêu mình choàng tay một đứa
con gái khác bước ra khỏi khách sạn. Tình dục ư? Sao lại không hỏi? Cần thì sẽ
cho! Đồ đàn ông! Hay đơn giản vì con người ta không ai muốn làm tình với một
cây đũa vừa lạnh vừa cứng.
Thôi!
Không nghĩ nữa.
***
Hai
lần! Bọn chúng nó - những con đường được liệt vào hàng vô tri - đưa Jade đi lạc
hai lần! Vậy mà Jade vẫn phải sóng bước cùng sự nhầm lẫn đó hằng ngày. Jade cam
chịu ư? Không hề! Jade không có chính kiến ư? Càng không! Chỉ là, Jade hiểu được
giá trị của việc đi lạc. Nó sẽ mang lại gì nếu con người ta biết khai thác tối
đa nó. Jade lạc khỏi sự kiểm soát của ba mẹ. Lạc khỏi con đường ông bà đã trải
sẵn thảm hoa cho mình. Lạc đến một nơi Jade có thể tự đứng lên bằng đôi chân, tự
quyết định cho cuộc đời mình. Nghe có vẻ như chỉ toàn những điều tốt đẹp!
Sao,
Jade luôn tự hỏi: “Đáng không?” . Những thứ Jade đang có, xứng đáng với những
gì Jade đã từ bỏ không? Không! Jade đang tự mâu thuẫn với cả chính bản thân
mình. Jade hài lòng với việc được đi lạc, lại ghét với những hệ lụy của nó. Có
chăng Jade quá tham lam? Jade bọc cuộc đời mình trong một vỏ ngoài bóng bẩy, hời
hợt, sốc nổi… Mấy ai hiểu được bên trong cái vỏ cạn nhách kia là một thằng đàn
ông đa mang?
Vị
trí trung tâm của đám đông, những cái cười sang sảng, không âu lo không còn đủ
để Jade khỏa lấp sự cô độc của mình nữa. Chẳng ai nói rằng họ thấy được điều đó
ở Jade, họ chỉ bị cuốn theo cái vỏ bọc hào nhoáng trước mắt họ. Và, họ nghĩ,
Jade như thế! Jade ghét họ - những con người đang bủa vây cuộc sống của Jade.
Jade ghét chính mình…
***
Bỏ
vài bộ quần áo vào balô, Joey nghe loáng thoáng bên tai tiếng con bạn cùng
phòng:
-
Khi nào mày về?
Khi
nào? Chính Joey cũng không biết khi nào mình sẽ về. Đi! Đâu chỉ là cái chuẩn về
việc di chuyển từ nơi này sang nơi khác. Là trốn tránh. Là đổi thay. Hay đơn
thuần chỉ là cho bản thân mình đến một nơi xa lạ, thả bản ngã về gần với bản
năng.
Vậy
đi rồi có muốn về không?
Bến
xe vắng vẻ. 3h sáng, bao nhiêu con người sẽ chọn giờ này để khởi hành một chuyến
đi? Nhất là một chuyến đi chưa có đích đến. Lướt qua những tên địa danh lần đầu
tiên nhìn thấy, Joey chọn 1 cái rồi tiến lại phòng vé. Cô bán vé mỉm cười nhìn
Joey. Đồ giả tạo! Rõ ràng cô ta vừa che miệng ngáp một cái thật dài, mắt vẫn
còn ầng ậng nước.
Mệt
mỏi thì cứ nói ra đi, cần chi che đậy bằng nụ cười thường trực trên môi?
Bỗng
dưng Joey thấy nụ cười của cô bán vé méo mó đến kinh dị, vừa khinh bỉ, vừa mỉa
mai. “Nụ cười thường trực trên môi? Cô hỏi ai?”. Rùng mình, Joey lấy vé rồi bước
lui trở về hàng ghế chờ. Đầu óc vẫn miên mang với nụ cười méo mó vừa trông thấy.
Tíc
tóc… tíc tóc…
Hai
cây kim của cái đồng hồ treo tường vẫn đang đuổi nhau trong một vòng đua bất tận.
Bao giờ chúng gặp nhau? Rồi lại lướt qua nhau để bắt đầu một vòng tròn khác.
Vòng tròn. Vì sao lại là một vòng tròn? Không bắt đầu cũng không kết thúc. Phải
chăng người ta không chọn hình vuông vì nó có 4 góc khuất để lẫn trốn, để dừng
lại và nhìn ngắm mọi thứ rõ ràng? Con người ta thích mê muội trong một vòng
tròn không lối thoát.
Joey
đứng dậy, quẩy balô lên vai rồi bước ra xe, chuyến xe về 1 miền đất xa lạ, chuyến
xe với hi vọng có thể rơi vãi những suy nghĩ nặng nề lại trên đường.
Sau
lưng, hai cái kim đồng hồ vẫn đang đuổi nhau trong một vòng tròn bất tận. Thi
thoảng, chúng vạch ra những đường cong như một nụ cười. Một nụ cười mỉa mai và
thường trực.
***
Đèn
xe chiếu thẳng vào mặt Jade. Rọi những hy vọng không thành hình vào đêm khuya tăm
tối. Jade nhắm nghiền đôi mắt một mí, nghiên đầu, đưa bàn tay che bớt sự gay gắt
của ánh đèn đang nhắm thẳng vào mình. Jade dợm bước bỏ đi…
Nhưng,
tiếng còi xe inh ỏi đã kéo bước chân Jade dừng lại, kéo những con người đang
lây lất ở đằng kia khỏi giấc ngủ, khỏi sự chờ đời, đưa họ đến điểm dừng tiếp
theo của cuộc đời, đưa họ đến một nơi chính xác nhất có thể… Vậy, liệu nó sẽ
đưa Jade đến một đến bến đỗ mới nào đó không? Jade không quan tâm!
Jade
gạt đi mọi suy nghĩ trong đầu ngay lúc này, gạt đi lời chào mời quen thuộc của
mấy tay lơ xe. Jade nhào lên khi chiếc xe đang chuyển bánh như cố bắt kịp một
cơ hội sắp đi qua đời mình. Có lẽ, Jade chỉ biết mình phải rời khỏi nơi này, để
đến đâu ư? Jade không biết! Cũng không muốn biết! Đâu cũng được. Chỉ cần ở nơi đó, Jade được là
Jade!
***
Xe
không đông người, ai cũng uể oải lùi lủi kiếm cho mình một băng ghế trống, mệt
mỏi thả cơ thể xuống và tận hưởng cảm giác mềm mại của những cái ghế nệm cáu bẩn
mang lại. Jade thừ người một lúc, không biết rằng mình phải chọn chỗ ngồi ở đâu
để trải qua một cuộc hành trình không đích đến sắp tới.
-
Nhanh đi, xe còn chạy - Tiếng thúc giục của tay lơ xe kéo tâm trí Jade trở về với
việc lựa chọn chỗ ngồi.
Không
ngồi một mình! Không muốn ngồi một mình! Không thể ngồi một mình!
Bỗng
dưng, cảm giác cô đơn xâm chiếm Jade một cách ghê gớm. Bấy lâu nay làm một kẻ lạc
đường, nay lại quyết tâm để mình đi lạc, chí ít Jade cần hơi ấm của một linh hồn
bên cạnh, để thấy rằng trong chuyến hành trình trước mắt, mình không lẻ loi, cô
độc.
Một
hình ảnh lướt qua mắt Jade vội vã. Cô gái nhỏ bé bâng quơ nhìn ra cửa sổ, tai
đeo headphone. Không biết thứ màn đêm đặc sệt ngoài kia có gì cuốn hút cô khỏi
sự ồn ào xung quanh mình. Vô thức, Jade tiến về phía cô gái nọ.
-
Tôi ngồi cùng được chứ? - Jade hỏi bằng thứ giọng bình thản và lạnh lùng như vẫn
hay dùng để trấn áp mọi mối quan hệ xung quanh.
-
Tôi không mua hai ghế, anh cứ ngồi - Joey mở headphone ra, nhìn lướt qua cơ thể
Jade một lượt rồi buông một câu nói không có ý hoan nghênh cũng chẳng có ý phản
đối, lại đeo headphone vào.
Jade
thấy khó chịu, cảm giác như từng lỗ chân lông của mình bị soi mói bởi cái nhìn
lướt qua của Joey. Lấy một điếu thuốc, Jade cần tự trấn an mình bằng cái chất
đăng đắng của chất hóa học gây ung thư này.
- Tôi hút thuốc được không?
-
Hút đi, ở đây không có biển cấm. Nên anh cứ việc tự sát trong việc thỏa mãn bản
thân - Joey nói, hướng mắt vào điếu thuốc nhỏ hơn mức bình thường của Jade, loại
thuốc dành cho đàn bà và những gã đồng bóng.
-
Loại này ít hàm lượng nicotin nhất.
-
Thì sao?
-
Có nghĩa là người ta có thể hạn chế tổn hại thấp nhất trong thói quen khó bỏ của
mình.
-
Cũng có nghĩa là giãn cái chết ra thật dài và từ từ đón nhận nó.
Joey
tháo headphone ra. Trong một giây ngắn ngủi, Jade cảm thấy sự hả hê kỳ lạ. Lại
là cái cảm giác này, cái cảm giác khiến người ta bị cuốn vào câu chuyện của
mình, khiến người ta chú ý đến mình. Nhưng rồi sự hả hê đó vội tắt lịm khi Joey
tiếp tục nhìn vào màn đêm đặc sệt ngoài kính xe. Có lẽ âm nhạc không đủ sức hấp
dẫn Joey bằng bóng đêm, chứ không phải Jade hấp dẫn Joey hơn âm nhạc.
Không
cam tâm!
-
Mặt tôi và bóng đêm ngoài kia? Thứ nào đẹp hơn? - Jade hỏi, giọng ngọt ngào, mỉa
mai nhưng nếu cảm được vẫn thấy có gì đó cay đắng, thách thức.
Joey
quay lại, im lặng nhìn đôi mắt một mí, cái mũi cao cao, hàm râu quai nón lờ mờ
của người con trai ngồi sát bên mình. Rồi cười khẩy, cái kiểu cười Joey vẫn
giành tặng cho hàng trăm thằng đàn ông đối diện mình.
-
Anh biết không, nhìn ra cửa sổ, thỉnh thoảng trong bóng đêm vẫn lóe lên một tia
sáng. Còn nhìn anh, tôi không thấy thứ gì lóe lên cả.
Chới
với. Có lẽ quen với việc mọi người xung quanh bị cuốn theo dòng chảy từ mình,
thì một đứa con gái dám bơi ngược dòng sẽ tạo nên những bọt sóng dữ dội. Bọt
sóng trắng xóa, mờ cả tầm nhìn, tung tóe những cảm xúc lẫn lộn.
Jade
thua rồi thì phải.
-
Cô đi đâu vậy?
-
Không biết!
-
Cô đi đâu mà chính cô cũng không biết?
-
Tôi đi vì tôi biết mình cần đi! - Joey lạnh băng.
-
Không cần biết đích đến?
-
Ừ, không cần! Còn anh?
-
Tôi muốn đi lạc. Lạc đến một nơi tôi có thể tìm thấy tôi.
-
Mâu thuẫn… Lạc để tìm lại chính mình… Tìm được thì có còn gọi là lạc?
-
Khi nào tìm được, có thể tôi sẽ nói cho cô biết, còn hiện tại… tôi vẫn muốn lạc.
Im
lặng… Khói thuốc tạo thành thứ màn sương mờ ảo ngăn cách hai người, cảm xúc lại
như những sợi tơ len lỏi trong màn khói, dính chặt vào nhau… không tìm đâu ra mối
thắt.
-
Nghe nhạc không?
-
Nhạc gì?
-
Nhạc xưa…
Lemon
Tree, nhưng lại qua giọng ca của một ca sĩ Việt Nam , lời dịch khập khiễng và buồn
cười của những thập niên 90.
“Là
một vòng quay, vòng quay rất tròn, dìu nhau vượt qua, vượt qua, vượt qua cơn
đau trái tim… với những câu ca ân tình cùng nhau vượt qua tìm đến bài ca…”.
-
Cô nghe nhạc buồn cười thật, thứ này mà cũng nghe được à?
-
Tôi nghe nhạc, không nghe một bài hát. Anh tập thói quen nhìn đúng bản chất sự
vật sự việc đi.
Jade
lại im lặng, thua thật rồi! Trong cuộc chiến bằng từ ngữ lẫn cuộc chiến cảm xúc,
Joey thắng gần như tuyệt đối. Thứ vớt vát được duy nhất là Joey không quẳng cho
Jade cái cười khẩy nữa.
-
Tôi cho anh chút âm nhạc, anh cho tôi mượn vai một lúc nhé…
Tự
nhiên như những người đã quen nhau từ lâu, Joey dựa vào vai Jade và nhắm mắt lại.
Jade không nói gì, ngã người ra sau ghế… bên tai vẫn vang lời hát.
“Là
một vòng quay, vòng quay rất tròn”…
***
Cả
hai cùng im lặng dành cho bản thân những cảm xúc riêng ở cái khoảng ngắn ngủi
không thể gọi tên của mình. Bất chợt, Jade giật mình. Giật mình bởi cái cảm
giác căng thẳng quen thuộc đến với Jade mỗi khi chuông điện thoại đổ vang. Tiếng
chuông phá tan sự yên tĩnh giữa hai con người không hề quen biết, nhưng có cùng
một điểm giống nhau… Không ai trong hai người quan tâm đến trạm cuối của chuyến
xe này là đâu! Bởi, ở bất cứ nơi đâu, Jade cũng sẽ tìm về với con đường đúng đắn
của mình. Bởi, ở bất cứ nơi đâu, Joey cũng sẽ quên đi cái sự phù phiếm và điên
cuồng của mối tình vừa tan vỡ.
Hai
mảnh ghép thừa thải - hai mảnh ghép cuối cùng nhưng không thể nào làm kín được
bức tranh cuộc sống. Những thứ đang tồn tại, mà không thể thực hiện nhiệm vụ của
mình khi được tạo ra, đều là thừa thải cả!
Jade
vẫn để mặc tiếng chuông điện thoại đang mỗi lúc một lớn dần lên.
-
Anh có điện thoại! - Giọng Joey nhè nhẹ thổi vào Jade như thể đang nhắc nhở
Jade một điều chưa bao giờ Jade cảm nhận được.
Jade
chậm rãi lôi chiếc điện thoại đắt tiền ra khỏi túi quần bên trái.
-
Số lạ! - Jade bấm nút “im lặng” rồi tiếp tục để nó rung nhè nhẹ trên đùi, chẳng
buồn quan tâm đến sự phiền hà của việc phải chịu đựng những cái rung xè xè của
chiếc điện thoại thay vì chấm dứt nó bằng một nút bấm “từ chối”.
Joey
nhếch môi, nhún khẽ đôi vai nhỏ nhắn của mình ra chiều đã hiểu những gì mình
đang nhìn thấy. Joey khẽ mấp máy môi, dợm hỏi Jade về những suy nghĩ của mình…
Một tiếng chuông điện thoại khác vang lên, Jade lại lần mò ở túi quần bên trái
để lấy ra một chiếc điện thoại khác. Jade khẽ cau mày.
Khoảng
cách giữa hai người đủ gần để Joey có thể nhìn thấy, trên màn hình, vẫn là một
số lạ! Jade nhìn chằm chặp vào chiếc điện thoại phụ rẻ tiền với màn hình xanh
màu dạ quang. Tuyệt không bấm nút “im lặng”, hay “từ chối”
-
Anh vẫn không nghe?
-
Ừ!
-
Anh đang làm phiền những người xung quanh!
-
Nếu nghe, những người xung quanh sẽ làm phiền tôi!
Joey
gật, không hỏi gì nữa, có lẽ, việc một người, sử dụng hai chiếc điện thoại đã
không còn xa lạ gì nữa rồi. Cả sự phiền hà mà người đó chịu đựng,, cũng sẽ tăng
lên gấp đôi. Nhưng người sử dụng ba chiếc điện thoại, lần đầu Joey được nhìn thấy!
Joey thầm nghĩ anh ta đang bỏ tiền mua sự phiền hà đây mà.
Minh
chứng cho điều ấy đã xuất hiện ngay lập tức, chiếc điện thoại thứ ba bắt đầu đổ
chuông… Joey cố không hỏi, im lặng quan sát. Và, đó không phải điều Joey sẽ làm
khi ở trong tình huống tương tự. Jade nhẹ nhàng rút chiếc điện thoại thứ ba ra
khỏi túi, cặp nó cùng với hai chiếc ban nãy… Jade nhấc tay, đẩy mạnh kính cửa
xe, dùng hết sức bình sinh, ném chúng ra ngoài…
Tiếng
gió rít mạnh, tiếng xe lao vút như đang xé toạc màn sương mờ nhạt, át hẳn tiếng
rơi, tiếng vỡ của những chiếc điện thoại tội nghiệp kia…
Đang
sững sờ với hành động của Jade, tầm nhìn Joey lướt vội qua một con đường thẳng
tắp với hai thanh sọc trắng đỏ chắn ngang. Hai thanh dài đối đầu với nhau,
không còn rượt đuổi nhau trong một vòng tròn luẩn quẩn nữa rồi. Nó sẽ không thể
vẽ ra những đường cong thành một nụ cười mỉa mai như kiểu cuộc đời đang cười
vào mặt Joey … Nó sẽ cùng nhau vẽ ra cho Joey những mảng chân thật của cuộc đời…
Có
lẽ, đây là nơi Joey phải đến. Joey bật dậy, quên cả người bạn đồng hành đang ngạc
nhiên nhìn sự vội vã của mình, Joey lao thẳng về phía bác tài, chắc nịch:
-
Tôi xuống ở đây!
Chiếc
xe tấp vào lề, Joey phóng xuống xe, phấn khởi như tìm thấy con đường dẫn đến
kho báu trên tấm bản đồ đen kịt màu nhựa đường trong đêm. Chiếc xe tiếp tục
chuyển bánh, bánh lăn được một đoạn, nó chậm lại, thả một người nữa xuống khỏi
cái không gian chật hẹp với tiếng chửi mắng của tay lơ xe như lời cỗ vũ mạnh mẽ
cho bước chân Jade đặt xuống con đường mới này.
***
-
Tại sao lại là vòng tròn?
-
Bởi, vòng tròn không bao giờ có khoảng dừng!
-
Tại sao lại muốn cứ quay mãi?
-
Bởi, nếu dừng lại, chúng ta sẽ tự hỏi, chúng ta là ai?
-
Tại sao không hỏi, nếu điều đó cho chúng ta biết mình là ai?
-
Bởi, sẽ chẳng ai, ngoài chúng ta có thể trả lời câu hỏi này!
-
Tại sao…
-
Tại sao phải hỏi?
Cô
gái mỉm cười - nụ cười nửa miệng thường trực trên môi cô - dợm bước đi thẳng tới
phía trước - nơi màn đêm vẫn dày và đặc quánh. Chàng trai sặc sỡ ngay trong đêm
u tịch, nhoài một bước dài sánh kịp bước cô gái vừa đi.
-
Anh nắm tay em, được chứ?
Cô
gái quay sang nhìn chàng trai, lại cười, nhưng đã thôi không còn kiểu nửa miệng.
-
Tay em không để biển cấm!...
Sau
lưng họ, trong rạp cỏ hoang, ba ánh sáng tối nhỏ xíu xiu của ba chiếc điện thoại
chớp tắt liên hồi…
Test comment
Trả lờiXóa