Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2012

Ai thực sự đã làm đời bạn khác đi?

Hình ảnh
  Hãy thử trả lời vài câu hỏi dưới đây:  - Hãy kể tên năm người giàu nhất thế giới. Hãy kể tên vài người đoạt vương miện hoa hậu hoàn vũ trong mấy năm gần đây. Hãy kể tên 10 người đã đoạt giải Nobel. Hãy kể tên 6 nghệ sĩ mới đây được nhận giải thưởng của viện hàn lâm khoa học - nghệ thuật điện ảnh trao tặng.  Bạn có thể trả lời dễ dàng không? Chắc là không? Vấn đề là không ai trong chúng ta nhớ đến những ngôi sao của ngày hôm qua cả, dù những thành tích của họ không phải là thành tích hạng hai. Họ là những siêu sao trong lĩnh vực của họ. Thế mà khi tràng pháo tay chấm dứt, khi những giải thưởng mờ nhạt đi, những thành tích bị lãng quên thì những lời chúc mừng nồng nhiệt cùng những tước hiệu cũng sẽ bị chôn vùi theo chủ nhân của nó.  Và đây là những câu hỏi khác, hãy xem thử bạn sẽ trả lời như thế nào:  - Hãy kể tên vài thầy cô đã giúp đỡ bạn trong quá trình học tập. Hãy kể tên 3 người đã từng giúp bạn trong những lúc khó khăn. Hãy kể tên vài người đã cho bạn những bài học

Tìm nhau trên con đường đầy nắng...

Hình ảnh

Café sữa vs café đen

Hình ảnh
Vào quán uống nước, em luôn gọi café đen. Anh luôn gọi café sữa. Người ta mang nước ra, luôn luôn nhầm lẫn. Anh café đen. Em café sữa. Em nhanh tay đổi 2 món. Người bồi bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh cười trừ. Đợi người ta đi, anh trách: “Sao không để người ta đi rồi em hãy đổi? Làm mất mặt anh quá!!!” Em cười phá lên: “Đằng nào cũng vậy. Đâu có gì mắc cỡ!”. Em con gái mà lại thích café đen. Anh con trai nhưng rất thích café sữa. Em bảo café đen nguyên chất, tuy đắng nhưng uống rồi sẽ mang lại dư vị, mà nếu pha thêm sữa thì sẽ chẳng còn cảm giác café nữa. Anh bảo café cho thêm tí sữa sẽ đậm mùi café hơn, lại còn cảm giác ngọt ngào của sữa… Anh và em luôn thế. Khác nhau hoàn toàn. Anh và em không yêu nhau. Đơn giản chỉ là bạn bè. Mà không, trên bạn bè 1 chút. Gần giống như tình anh em. Nhưng em không chịu làm em gái anh. Em bảo, em gái có vẻ phụ thuộc vào anh trai, có vẻ yếu đuối, có vẻ… hàng trăm cái “có vẻ” và em không đồng tình. Anh cũng không muốn anh là anh trai của em.

Tìm về với biển, em sẽ thấy bình yên :">

Hình ảnh
Khi mệt mỏi, nên mang mình đến một nơi thật xa, thật yên tĩnh, để nhìn thấy góc khuất trong mình... Bình yêu sẽ đến!

10 điều lãng phí trong cuộc đời

Hình ảnh
Trong hành trình tạo dựng một cuộc đời có ý nghĩa, nếu bạn lỡ coi thường một trong 10 điều thiết yếu dưới đây, coi như bạn đã tự đánh mất một phần nhựa sống của chính mình. Sức khoẻ: Lúc còn trẻ, người ta thường ỷ lại vào sức sống tràn trề đang có. Họ làm việc như điên, vui chơi thâu đêm, ăn uống không điều độ.... Cứ như thế, cơ thể mệt mỏi và lão hoá nhanh. Khi về già, cố níu kéo sức khoẻ thì đã muộn. Thời gian: Mỗi thời khắc "vàng ngọc" qua đi là không bao giờ lấy lại được. Vậy mà không hiếm kẻ ném 8 giờ làm việc qua cửa sổ. Mỗi ngày, hãy nhìn lại xem mình đã làm được điều gì. Nếu câu trả lời là "không"!, hãy xem lại quỹ thời gian của bạn nhé! Tiền bạc: Nhiều người hễ có tiền là mua sắm, tiêu xài hoang phí trong phút chốc. Đến khi cần một số tiền nhỏ, họ cũng phải đi vay mượn. Những ai không biết tiết kiệm tiền bạc, sẽ không bao giờ sở hữu được một gia tài lớn. Tuổi trẻ: Là quãng thời gian mà con người có nhiều sức khoẻ và trí tuệ để làm những điều

Hai Thiên Thần

Hình ảnh
Hai thiên thần trên đường đi chu du đây đó đã dừng lại xin tá túc qua đêm tại một gia đình giàu có. Họ không những không cho hai Thiên Thần một căn phòng tử tế, trái lại, họ đã để hai Thiên Thần nghỉ dưới tầng hầm lạnh lẽo, tăm tối. Khi đặt lưng xuống nền nhà thô ráp, Thiên Thần lớn tuổi nhìn thấy một lỗ hổng trên tường. Ông ngồi dậy vá nó lại. Thiên thần bé nhỏ thắc mắc hỏi tại sao ông phải làm như vậy. Ông mỉm cười trả lời: “Sự việc không phải lúc nào cũng như những gì ta nhìn thấy”. Đêm hôm sau họ đến trọ tại một gia đình nông dân nghèo khổ. Sau khi chia sẻ phần thức ăn ít ỏi của gia đình mình, hai vợ chồng nông dân đã nhường chiếc giường của họ cho các thiên thần. Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao, hai Thiên Thần nhìn thấy vợ chồng người nông dân đang ngồi khóc. Thì ra con bò - nguồn thu nhập duy nhất của gia đình, đã nằm chết trên cánh đồng. Thiên thần bé nhỏ phẫn nộ hỏi thiên thần lớn tuổi: “Tại sao ông lại để chuyện này xảy ra? Gia đình thứ nhất có tất cả mọi thứ nh

Ngang qua ngày cũ

Hình ảnh
 Hoàng My Xe chầm chậm như trôi, ngang qua nghĩa trang vào một buổi sáng mờ sương. Thành phố tựa như một bà già mỏi mệt rệu rã chán chường. Có lẽ cũng đã muộn lắm rồi, vì đường xá thưa vắng, giờ cao điểm chắc qua từ lâu. Nhưng trời thì vẫn còn nhờ nhờ tối, không mưa, mà xám xịt trũng xuống. Cảm giác nặng trĩu và hiu quạnh đến khó hiểu. Như cõi lòng của người đàn ông đang ngồi lơ đễnh bên cái cửa sổ xe khép hờ. Anh đang trên đường rời khỏi thành phố. Công việc, mà cũng không hẳn toàn là công việc. Anh chỉ muốn mình bận rộn, mình có cái gì đó để đâm đầu vào, túi bụi lo toan. Có một nơi nào đó để anh nghĩ rằng mình thuộc về. Chứ không phải như tất cả đều đang chối bỏ anh, buộc anh thảng thốt nhận ra, mình bỗng dưng chẳng còn lại gì trên cõi đời này. Giọng phụ nữ qua điện thoại khá rành rọt. Tuy có hơi một chút run rẩy. Âm sắc đôi lúc cao vót, có khi khựng lại như hụt hơi. Đó là một người đang tức giận hoặc xúc động. Anh đoán vậy. Dù nội dung cuộc nói chuyện làm cho anh, chứ

Đôi mắt trẻ thơ

Hình ảnh
 Phạm Minh Nhựt   Đôi lúc tôi lại nhìn lên bầu trời đầy sao, tự hỏi bao giờ em sẽ trở lại… Lời của một cô giáo cấp 2: “Tôi đã tìm thấy em trong một ván cờ. Em đang ngồi chơi một mình ở một góc lớp, vào giờ ra chơi. Bàn cờ, quân số hai bên đủ cả. Chỉ thiếu đấu thủ thôi. ‘Tại sao em lại ngồi chơi một mình thế?’ tôi hỏi. Phải mất một lúc sau em mới ngẩn mặt lên nhìn tôi. ‘Dạ, vì em cô đơn lắm.’ ‘Sao em không ra chơi với các bạn?’ ‘Em không có bạn.’ Thật lạ, tôi nghĩ, một thằng bé 12 tuổi thì làm gì lại không có bạn? Tôi nhớ hồi bằng tuổi em, tôi có mấy chục tá bạn kìa. ‘Thôi nào, đi với cô, cô sẽ kêu các bạn chơi cùng em.’ Nhưng em không chịu đi, vẫn tập trung vào ván cờ. Em đi bên trắng một nước, suy nghĩ một hồi rồi đi bên đen. ‘Thôi được,’ tôi nói. ‘Cô sẽ chơi với em, em thắng, cô đi, cô thắng, em dẹp bàn cờ, ra chơi với mấy bạn. OK?’ Em gật đầu ngay lập tức và xếp lại bàn cờ. ‘Cô bên trắng đi, em đen cho.’ Cờ vua vốn là sở trường của tôi, hồi trung học, tôi

Cho tôi xin một nửa cuộc đời

Hình ảnh
Nguyễn Phước Huy Tôi thích thả mình trên chiếc xuồng trôi dọc con sông nhỏ, trôi miền miệt về nơi nào đó xa xăm, không bến đậu, có khi thèm con nước, cứ thả đời dọc dài theo mấy nhánh lục bình xanh mướt, miên man những mùa gió cuốn. Tôi thích thả trôi mình từ hồi vừa cắt dây rốn đỏ hỏn, tôi được bỏ vào một cái thùng nhựa và thả dài thườn thượt trên con sông mà tôi thường phiêu mình trên đó. Hồi nhỏ, tụi trong xóm hay goi tôi bằng những câu đùa cợt như “thằng trôi sông”, “đứa con lụm” hay đơn thuần chỉ là thằng Thả - cái tên mà cậu mợ đã đặt cho tôi. Nhiều lúc buồn quá, tôi hỏi mợ “con có má phải không mợ?”, “má con đi làm xa, con lớn lên má rước con phải không mợ?”… Những câu hỏi thế này làm mợ rối và có khi xoa đầu ậm ừ đồng ý. Để một hôm bực quá mợ thét toáng lên “Cái thằng trôi sông vô tích sự”. Cuộc sống của tôi yên bình cho đên cái ngày cậu cặp kè với đứa con gái của chú Tư đang ở đợ cho cậu, cậu hay nhờ tôi đứng canh trước cửa đợi mợ cập xuồng vào bến là la lên

Giày Đỏ

Hình ảnh
 Dương Bình Nguyên Giày đỏ của tôi, em ở đâu trong thành phố tám triệu con người? Cuối cùng thì tôi cũng trở lại Sài Gòn. Từ nơi này tôi đã mang về thành phố của mình biết bao ngày tháng buồn đau. Mẹ tôi từng nói, tôi sẽ chết nếu một ngày tôi không còn nhắn tin cho ai đó nữa. Với mẹ chỉ là một ai đó bất kỳ thôi. Nhưng với tôi đó là một phần tháng năm máu thịt của tôi lẫn vào với máu thịt ai đó ở cuộc đời này. Thế mà một ngày tôi đã không còn nhắn tin. Và tôi không chết. Mẹ thật vui khi biết mẹ sai lầm. Tôi sống với mẹ trong một khu chung cư nát bươm như phim của Châu Tinh Trì. Biết bao nhiêu cuộc đời thò thụt ở đó, vậy mà vẫn cứ ổn cả. Tôi nhìn chung cư Mỹ Đình lung linh ngay bên cạnh mà cũng không buồn đau lòng để buông một đám ước mơ. Mẹ tôi nói tôi cầm tinh con dê già, ham chơi mải vui quên lo việc nhà. Tôi, một nhà báo quèn, viết báo có phần dễ dãi và ít chịu đi công tác, thích liên quan tới đám chân dài váy ngắn hơn là làm phóng sự điều tra. Thế nên lương đủ tiền cơm