Ngày về - 20.11.2011

Thời gian cứ trôi, trôi cùng từng lứa học trò cứ ngày ngày cắp sách đến trường, những hàng cây xanh ươm rợp bóng cả sân. Ngày ấy, đám trẻ bọn tôi hớn hở nô đùa dưới gốc phượng già. Ngẫm lại, cây phượng đã già lắm rồi… Sự già nua hằn lên từng vết gồ ghề trên thân thể xù xì. Nó vẫn hiên ngang đứng ở đấy hàng chục năm trời, chứng kiến bao nhiêu đứa học trò chúng tôi vào, ra, chơi đùa. Những trận đánh nhau, cả những mối tình thơ dại khi chúng tôi tập tành quen nhau cho có cặp, có đôi cùng bạn, cùng bè. Rồi chính thời gian cũng đẩy chúng tôi xa nhau, xa thầy, xa cô...




Ngày ấy, chúng tôi vô tư quá đỗi, có lẽ chưa một ai trong chúng tôi từng nghĩ đến việc khi rời khỏi ghế nhà trường, cuộc đời sẽ dậy sóng như thế nào! Sẽ chẳng còn nơi đâu phẳng lặng, yên bình để chúng tôi vẽ nên bức tranh sáng màu cho cuộc đời mình nữa rồi! Rợp đời mình với hừng hực nhựa sống, bước những bước đầu tiên trên con đường mới, tôi lờ mờ nhận ra những điều mà đáng lẽ không bao giờ được quên. Dù có thế nào đi nữa cũng phải cố gắng không ngừng… Lời dạy cứ văng vẳng bên tai. Nhắc tôi nhớ đến những tiết học ngày xưa, chúng tôi nổi loạn trong suy nghĩ dại khờ mong thầy cô đừng đến lớp, để giờ đây tôi bẫng hẫng trước những mơ ước nhỏ nhoi rằng mình đang khao khát giây phút ấy đến nhường nào… Khi khập khiễng trên đường đời đơn độc, nhìn tà áo dài trắng lướt qua, tôi chợt nhớ đến cảm giác buồn, vui pha trộn với những mệt mỏi vì bài vở, vì áp lực thi cử ngày xưa. Giờ đây, chẳng còn áp lực thi cử, chẳng còn bài vở, chẳng còn những lời la mắng của thầy cô, chỉ còn sự hơn thua, mưu cầu danh lợi, bình an khuất lấp những màu xanh của tuổi trẻ.

Tôi về lại trường vào một buổi chiều tà, bước chân tôi không còn yếu ớt như ngày xưa, nhưng trái tim đang vẫy gọi một điểm tựa vô hình. Chỉ mong tìm lại cảm giác thân quen ngày đó. Cây phượng già vẫn đứng đấy, vẫn xào xạc những lời ấm áp. Nghe sao mà thân thương quá! Thì ra, kỷ niệm đẹp là thứ thời gian không thể xóa nhòa. Những vết trầy trên thân cây, vẫn còn nguyên ở đấy! Xót xa! Thì ra, những vết sẹo cũng là thứ thời gian không thể xóa nhòa. Bất giác những ngày xưa hiện về, hiện về như mới chỉ ngày hôm qua. Tôi đưa tay hứng những chiếc lá rơi như nhận lấy sự cảm thông tinh khiết… Không giả dối. Không toan tính. Chỉ đơn thuần là cảm thông. Rồi, ngày hôm qua cũng quay trở lại. Tôi cảm nhận được cái cốc đầu dịu dàng của cô… Một giọng trầm ấm thân quen cất tiếng quát tôi lớn đầu rồi sao vẫn chẳng khác gì ngày xưa. Tôi chỉ biết lặng lẽ cuối đầu giấu đi hai hàng nước mắt đang lăn dài xuống má. Cô ơi! Cô nào biết con đã khác xưa nhiều lắm!
9:00 PM 20.11.201

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

16 Things “Imagine Me And You” Taught Us All About Love