Hot boy nổi loạn… - Lạc lối ở thiên đường hay địa ngục trần gian?!
Đi xem phim xong, về. Trên đường đi, mình không ngừng suy nghĩ, và cố gắng nhớ những gì đã nghĩ… vẫn không thể nhớ nỗi! Người ta nói đúng, cái đầu, không phải để nhớ, mà là để suy nghĩ! Về đến nhà, lập tức buôn ba lô, áo khoác, nhảy vào máy, viết ngay.
Cái mình ghét nhất là không thể nào lấy lại được cảm xúc ngay lúc ấy. Tệ! Nhưng không phải vì thế mà không làm gì. Nếu còn không viết gì nữa, mình không những thấy có lỗi với bản thân cũng thấy có lỗi với những kiến thức đã được học.
Đầu tiên, về nội dung:
Lạ! Ai cũng công nhận điều này. Có lẽ đó là lý do đầu tiên để “Hot boy” cháy vé. Các câu chuyện trong phim tưởng chừng như không ăn nhập gì với nhau.
- Chuyện về một chàng trai A làm mại dâm nam, yêu một chàng trai B sau khi lừa lấy hết tiền bạc, tư trang của anh chàng B này. Rồi, chàng B trở về quê sau khi làm mọi cách chàng A vẫn không bỏ “nghề” của mình. Chàng A quyết đi tìm chàng B, và bằng mọi cách phải có tiền nên đã khuyến mãi thêm trong mỗi lần đi khách của mình 1 vụ cướp. Kết cuộc là chết thảm vì bị trả thù.
- Chuyện về chàng khờ, ngô nghê trong một lần vô tình đã mua một quả trứng về, anh ta ấp ra được một con vịt. Chàng khờ yêu yêu thương con vịt và quanh quẩn bên một cô gái điếm, bảo bọc, che chở cho cô theo cách riêng của mình.
- Chuyện về một cô gái điếm lỡ thì, luôn bị tú bà đánh đập, chửi rủa. Và trong một lần quá sức chịu đựng, cô ấy đã đập chết bà tú và tên ma cô. Sau đó, cô ấy đi tự thú, lãnh nhận án tù với sự chờ đợi, thăm nom của chàng Cười khờ khạo.
Ba câu chuyện đó không có điểm chung gì cả, nhưng quá nhiều thông điệp gửi gấm trong ấy. Không biết có thật là bác Đãng và Lương Mạnh Hải muốn gửi những thông điệp ấy không, nhưng về phần mình, sau khi xem “Hot boy” xong, nhận được không hề ít.
Không còn là những gay không dám chấp nhận bản thân nữa, họ sống thật với cuộc sống của họ. Không còn phải tìm một cô gái để mình phải là đàn ông! Cũng không phải lén lút gặp gỡ. Mọi thứ cứ phơi ra như thể nó vốn phải là như vậy. Mình chưa thực tế chứng kiến cuộc sống của một gay là như thế nào, nhưng mình biết, nó không hề dễ dàng, trơn tru như người ta vẫn nghĩ: “Đàn ông mất mát gì đâu mà sợ!”. Đúng! Họ đâu mất gì, nhưng thứ phải nghĩ đến là hệ lụy sau đó kia. Mình nghĩ, đó mới là điều đáng sợ!
Những con người cùng khổ, luôn dành cho nhau thứ tình cảm không thể lý giải được. Chàng Cười chưa từng nhận được một sự quan tâm, yêu thương nào từ cô gái điếm. À không, có, có đấy, đó là những lời xua đuổi tưởng chừng tầm thường nhưng ngập tình yêu thương : “Đi! Đi đi! Để con mụ ấy tới lại đánh anh bây giờ! Đi… Đi ngay đi!”. Hay những lời chỉ dạy anh cách xem thế nào là vịt đã đạp mái, cho vịt ăn gì, v.v… Họ, tất cả họ luôn có cái lý lẽ yêu thương riêng của mình. Lý lẽ ở hành động cô gái điếm vung dao về phía bà tú để bảo vệ chàng Cười, rồi sau đó lại buông dao chịu trận… vẫn phải chịu đòn, nhưng không muốn chàng Cười bị đánh… Vậy đó! Cứ thế họ đến với nhau bằng những tình cảm mộc mạc, chân thành nhất...
Trời mưa, dù là một cây dù rách toang một lỗ thật to, cũng làm cho con người ta cảm động đến rơi nước mắt. Những thứ không thể kiểm soát ập đến, con người ta loay hoay để tìm cách chạy trốn, chống đỡ, hay thậm chí là hủy hoại nó thì cũng phải có công cụ hỗ trợ.
Thứ hai về nhân vật và diễn xuất:
Nói về Khôi và Lam. Ừ, đây mới là câu chuyện chính của phim mà. Lương Mạnh Hải thật sự làm mình bất ngờ! Trong “Bỗng dưng muốn khóc”, “Ngôi nhà hạnh phúc” vào những vai đậm chất đàn ông như thế, mà mình cứ cảm thấy LMH bị “mềm”. Vậy mà vào vai Lam – một gay chính hiệu, LMH lại rất manly. Lam sống cam chịu. Cam chịu với những gì “người dẫn đường cũ” đã chọn cho mình. Thế nhưng, khi Lam tìm được con đường đúng đắn, lại không dám rẽ sang con đường đó. Lam sợ phải tốn thời gian bắt đầu lại mọi thứ nếu “người dẫn đường mới” và Lam lại mỗi người một ngã. Để rồi kết thúc câu chuyện thật buồn cho những ai mong đợi một cái kết có hậu như trong truyện cổ tích.
Sài Gòn không phải là nơi dễ sống như những “pink person” đã nghĩ. Mình muốn gọi Khôi là “chàng trai màu hồng” lắm. Bởi, ngay từ suy nghĩ đầu tiên, đến khi Khôi đã trải qua quá nhiều thứ ở Sài Gòn, Khôi vẫn còn suy nghĩ, số phận, có thể tự mình nắm bắt! Mình không phản bác tư tưởng phải làm chủ số phận. Nhưng, có những con người sinh ra, vốn dĩ tầm thường, tự dưng vào một ngày đẹp trời, họ muốn họ phải hơn người, họ học, nghiên cứu, làm mọi thứ, v.v… và tự động họ sẽ phải là người nổi bật sao? Nếu như không có hoàn cảnh, thời điểm, và một thứ gọi là thời cơ, thì không thể nào họ có thể nổi bật hơn người được cả. Cuộc sống luôn đưa đẩy con người ta đi đến những nơi mà không thể nào lường trước được. Chỉ là, đừng đổ lỗi cho số phận thôi! Đoạn chia tay, Lam rất đúng, Lam đã chọn và không hề hối hận, cũng không đổ lỗi cho ai cả. Nhưng giá như đoạn ấy là một đoạn giằng co đúng nghĩa, thì hay hơn nhiều. Cứ để hai nhân vật ngồi không, nhìn nhau, nước mắt lưng tròng và nói thì… sáo quá! ~”~
Cô gái điếm là một điển hình cho số phận đẩy đưa kia. Nhưng cô ấy chấp nhận nó. Và, thỉnh thoảng lấy đó làm niềm vui để ngày mai thức dậy còn biết mình phải làm gì. Đây cũng là một vai khá ấn tượng, sự xuất hiện của cô gái điếm luôn đi kèm với bà tú bà. Và luôn kèm theo một tràng chửi bới : “Con đĩ ngựa, con đĩ chó…” có lẽ từ những lời chửi bới mà bà tú, người đời luôn mạt sát đó, mà cô ấy quên mất mình còn có tên. Xem đến đoạn này, mình gần bật khóc! Vậy mà không hiểu sao xung quanh toàn tiếng cười! Là do mình quá nhạy cảm hay văn hóa xem phim của người thời nay xuống cấp trầm trọng quá?!
Còn một nhân vật làm mình rơi nước mắt là anh Cười. Khờ khạo, nhưng tốt bụng, anh biết nói mà, anh có thể nói “Khạp Khạp Khạp, Cáp Cáp Cáp”. Vậy mà luôn im lặng rước những lời khen, chê, miệt thị, chế giễu, chửi bới… Có lẽ anh ấy là tuýp người cam chịu, lành tính và là nhân vật khiến cho bộ phim còn chút nhân văn.
Ngoại trừ Khôi hơi đơ thì tất cả mọi người, kể cả diễn viên phụ, đều vào vai rất “ngọt”. Thoại trơn tru, không vấp váp, cũng rất tự nhiên. Nhưng cảm xúc của Khôi thì khá đạt, chỉ là thoại vấp và không tự nhiên thôi. Từ bà chủ vựa ve chai, đến bà bán vịt, khách làng chơi, tú bà, ma cô ai cũng rất đạt. Có lẽ, do mình xuất thân từ tầng lớp thấp trong xã hội, nên những chuyện đấy mình thấy hàng ngày, cũng không lạ gì, nên mình không mắc cười, (như những người đã rần rần cười lớn mỗi khi đến những đoạn diễn rất đạt của các diễn viên phụ) mình chỉ thấy nó quá... đời.
Hay và đau! Xem phim xong thì có thể nói được ba từ ấy! Nhưng vì là đi một mình, nên có thích, khen, chê, bực mình gì cũng không nói được với ai! :) hehe, nhưng tính ra, đi xem một mình cũng có cái thú vui riêng của nó. ^^ Có lẽ nên tiếp tục phát triển thú vui này mới được!
Có vài chỗ mình mắc cười thiệt, đó là những lỗi về đạo cụ thôi.
Lam lau cho Khoa bằng khăn trắng, ấy thế mà lau mặt, lau lưng, lau ngực, đến khi lau ngay chỗ vết thương thì khăn… vẫn trắng tinh! Ái chà, một thằng khuân vác ở chợ, có sạch sẽ đến mấy cũng có mức độ thôi chứ. Một người không làm gì, ở nhà suốt ngày, lau cái khăn trắng tinh vào mặt, vào lưng, vài chỗ thôi là thể nào cũng bẩn… Vậy mà… :))
Đoạn Lam đâm con dao vào chân thằng Đông cũng vậy! Ôi, máu đâu mà phúng ra như núi lửa thế?!
Thích 2 con mèo trong phim lắm lắm! Mình vốn yêu mèo mà, nhìn tụi nó là không chịu nổi! Yêu ơi là yêu! Nằm gác chân lên nhau nè, ôm nhau ngủ nè, dễ thương.
Quên nói về con vịt! ^^ Nhưng có lẽ mình không hiểu được đúng về giá trị của nó trong phim, nên không bàn luận nhiều :)) hehe
P/s: Lâu rồi không viết! Nay viết, viết để biết mình còn có trái tim! Dạo này, tim mình thế nào không biết nữa, cứ tưởng bị hư, nhưng ai ngờ vẫn còn làm việc được. =]]
20.10.2011 - 6:00 PM
Nhận xét
Đăng nhận xét